• + Yêu nhầm chị họ chương 2

    Truyện tình cảm việt nam: Yêu nhầm chị họ chương 2 >>  Doc truyen truc tuyen - Chị xài dầu gội gì mà thơm vậy? - Trời, dầu gội với x...
  • + Truyện cười: Vova học lớp 1

    Vova học lớp 1 >>> Doc truyen hay nhat <<< Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện...
  • + (không có tiêu đề)

    Chương 1: Sinh nhật của Gái già >>  ĐỌC TRUYỆN Một đêm nào đó. Một góc nào đó, ở Hà Nội, có cô gái vào ngày 28 tuổi đã đập tay cái ...
  • + Truyện cười: Thương người.........

    Thương người AD đi thi nữ sinh thanh lịch. Giám khảo hỏi: Em tự thấy mình có ưu điểm gì? AD: Dạ, em thấy em có lòng thương người... Giám k...
  • + Truyện tình cảm 18: Xóm cave

    Truyện tình cảm 18: Xóm cave >>  Doc truyen moi nhat “Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe ...
  • + SAY XỈN CỰC BỰA NHƯNG CÓ THẬT 100%

    TRUYỆN HÀI LÚC SAY XỈN CỰC BỰA NHƯNG CÓ THẬT 100%  Dưới đây là một số  truyện hài hước cực bựa lúc say xỉn  đã xảy ra trong cuộc sốn...
  • + truyện tình cảm:Trúc mã không thanh mai -p2

    Trúc mã không thanh mai -p2  Gió hiu hiu thổi, ngựa chạy thong dong, chim hót ríu rít, bánh xe lăn lục cục. “A, cuộc đời thật đẹp sa...
  • + Gặp ác mộng

    Truyện cười 18+ : Gặp ác mộng Hai anh em ngủ chung giường. Người em gặp ác mộng hét thất thanh và tỉnh dậy, người anh hỏi: - Có chuyệ...
  • + Truyện tiểu thuyết: Mật thám Phong Vân - p1

    chương 1:  Trong một căn phòng, một cặp nam nữ chỉ quấn khăn tắm. Nhìn qua cũng biết sắp đến đoạn quan trọng. - Người đẹp, bắt đầu thôi ...
  • + [Sách hay] Thịnh vượng tài chính tuổi 30

    tuyen tap truyen cuoi vova và truyen cuoi vova moi nhat Thịnh Vượng Tài Chính Tuổi 30 – “Bản đồ kho báu” cho những ai muốn làm chủ cuộc ...
Home »
Đăng lúc 20:52 bởi Unknown
Chương 1: Sinh nhật của Gái già
>> ĐỌC TRUYỆN
Một đêm nào đó. Một góc nào đó, ở Hà Nội, có cô gái vào ngày 28 tuổi đã đập tay cái rầm xuống bàn, khiến cốc nước ngô nước bay tung tóe.
“Tao thề là khi nó đến nhất định tao sẽ tát cho nó một nhát”. 
“Nó”, ở đây đích thị là thằng chồng tương lai, chưa rõ tuổi tên mặt mũi của Dương. Ấy là, nếu trường hợp vui vẻ nhất, Dương có thể lấy được chồng ^.^ ^.^ ^.^ 

* *
Dương, cô gái tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, đôi lông mày đen vắt ngang cương trực ngồi nhìn hai cô bạn thân đang miệt mài cắm mặt ăn ốc, lòng ghen tị không ít. Mình, học hành như tụi nó, nhan sắc thường thường bậc trung như tụi nó, đi làm lương bổng sàn sàn như tụi nó. Thế mà, sao tụi nó lấy chồng ngon nghẻ, mình lại không???
Thế nên, lí do không nằm ở cô, mà nằm ở… thằng ngẫn là thằng chồng tương lai của cô kìa. Cho nên, nhất định, nhất định, khi nó đến phải tát cho nó một nhát. Không kềm được suy tư trong lòng, Dương dằn cốc nước ngô xuống, phun ra câu tuyên bố sặc màu bạo lực khiến cả Lam lẫn Duyên giật nảy mình.
Lam bình tĩnh đặt cái thanh sắt nhỏ bằng kim loại – vũ khí giết … ốc hàng loạt xuống bát, giọng vô cùng hóng hớt.
“Sao, sao! Vụ gì vụ gì!”
Duyên mặt đã đầy hứng chí, bắn ra một tràng liên thanh
“Sao, mặt bàn là một, mặt “đứa nào” là hai, – cần – phải – vả – đôm – đốp??? Hả?… Nó là đứa nào???? Nó làm gì mày…????
Dương cầm cốc nước ngô vừa “bay” đi một ít nước, uống ực một ngụm lớn.
“Lại còn làm gì???? Nó khiến tao thành gái già thế này mà mày còn hỏi nó làm gì??????????????????!?
Thấy mặt của Duyên và Lam cùng ngẩn ra, những diễn biến éo le kiểu phim Hồng Kông, Đài Loan xẹt xẹt qua hai đôi mắt láo liên, Dương chép miệng não nề.
“Hai con hâm này. Nó là thằng chồng tương lai của tao í! Đằng nào cái số của nó cũng phải lấy tao đúng không? Thế mà sao nó cứ lạng quạng mãi ở đâu, không đến khuân tao đi, để tao sống cái kiếp gái già những mấy chục năm, cứ tưởng là mình ế thế này…
Lam và Duyên trợn mắt nhìn nhau, lát sau phá lên cười sằng sặc. Duyên cố nín cười.
“Chuẩn, chuẩn! Phải tát ngay. Tiên sư nó, nó lại để bạn Dươngdễ xương của tụi mềnh sống trong nỗi lo nơm nớp ế chồng thế là dư lào????
Lam cười khằng khặc khác hẳn vẻ thùy mị làm hàng “Ừ, tát ngay. Dạy dỗ ngay từ lúc nó thập thò vác mặt vào, đừng như tao bây giờ bị thằng chồng nó đè đầu cưỡi cổ”
Dương chép miệng một tiếng lớn.
“Haizzz, cái thằng này nó ngẫn quá! Chỉ có việc đến rước mình đi mà không biết đường, giờ chả biết còn lang thang ở cái xó nào!”. Rồi nàng ta nghiến răng trèo trẹo “Đến đê. Rồi chị mày đây sẽ tát cho mày quay như đĩa hát luôn”
Ở bàn bên cạnh, có cậu thanh niên, mặt búng ra sữa, nghe câu cuối cùng của Dương phụt ra một đống nước trong mồm, vừa phun phì phì vừa cười sằng sặc.
*
* *
Uống xong 1 bụng đầy nước ngô, tẩn xong cũng đến bốn năm đĩa ốc, Dương chia tay hai cô bạn thân, lững thững đi về khu chung cư của mình, vừa đi vừa “ợ” lên vài tiếng đầy khí thế.
28 tuổi, làm một phóng viên tự do của một tờ báo du lịch, phát hành một tuần một số, Dương được thiên hạ đương nhiên xếp vào đám gái già có nguy cơ ế chồng cao ngất ngưởng. Thứ nhất, cô chẳng xinh đẹp gì! Thứ hai cô chẳng giàu có gì! Thứ ba cô chẳng được cái … nết gì! Thế nên, giờ đây, ngoài vài mảnh tình nát như … tương bần thời phổ thông hồng hồng tím tím, và một chuyện tình yêu éo le như cây tre trăm đốt với một anh chàng có vợ thì Dương, tay trắng vẫn hoàn trắng tay. 

Từ khi 22 tuổi, tốt nghiệp đại học bố mẹ Dương bắt đầu rền rĩ về việc cô con gái chẳng thấy yêu đương gì, chỉ tối ngày tụ tập bù khú với đám bạn cũng … ế ẩm như mình. Bố Dương có lần đập bàn đập ghế “Sai lầm của những đứa ế chồng là chuyên gia đi tụ tập với những đứa… ế chồng còn lại”. Haizzz, không tụ tập với những đứa ế chồng thì tụ tập với… ai cơ chứ. Nhưng đến năm 27 tuổi, đám bạn từng được xếp vào diện nguy cơ tiềm ẩn ế ẩm cũng đã “xuất chuồng” sạch sành sanh. Thỉnh thoảng lắm, Duyên mới trốn được anh chồng hay ghen lồng ghen lộn của nó, còn Lam thì tống được thằng cu đang hồi mọc răng cho bà giúp việc rồi chạy sang buôn dưa cà mắm muối với Dương. Ba đứa lại ngồi thả phanh trà lá, chém gió phần phật, và một cách dịu dàng cũng có khi… thô thiển nhất, chúng nó an ủi Dương. Rằng, cái duyên cái số rồi nó sẽ vồ lấy nhau, không việc gì phải xoắn. Chỉ sợ đến khi nó vồ vào rồi, Dương lại chẳng giãy ra được ấy chứ…
Ừ, thì Dương có “xoắn” đâu. Chẳng qua, đôi lúc, nhìn Lam bế thằng Nghé bụ bẫm, hay thấy Duyên vừa sung sướng vừa khổ sở vì bị ông chồng quản thúc cả ngày, Dương lại thấy lòng mình có đôi chút ganh tị và thèm muốn.
Hay đôi lúc, nhìn bố mẹ ngày ngày nhận thiệp cưới của người ta, mặt mũi to đùng hai chữ “chạnh lòng”, Dương lại thấy mình như có lỗi.
*
* *
Xoa xoa cái bụng còn căng tức vì no, Dương nặng nề bước lên bậc thang khu chung cư. Rút chìa khóa ra mở cửa, Dương chợt sững lại ngạc nhiên. Căn hộ nhà bên cạnh mở cửa.
Từ ngày cặm cụi mua căn hộ trả góp này, Dương chưa từng thấy láng giềng của mình mở cửa, thậm chí, lâu dần cô đương nhiên coi nó như là không người ở. Thế mà đêm nay, ánh đèn hắt ra từ phòng phủ vàng một khoảnh dãy lan can, khiến Dương thấy lạ lẫm.
Chẳng biết chủ nhân bên ấy là ai nhỉ? Già trẻ, gái trai? Mặt ngang mũi dọc mắt mọc hai bên thế nào. Rồi chợt cười cợt mình tò mò không đâu, Dương nhún vai, mở khóa đi vào nhà, đi thẳng vào toilet đánh răng rửa mặt, mắt lại thô lố nhìn cái con bé là mình ở trong gương, bọt đánh răng đầy miệng, kìm nén một tiếng thở dài ầm ĩ.
Gieo mình xuống giường, Dương lầm bầm tự chúc chính mình vài thứ vớ vẩn, đại loại như là sẽ tìm được 1 thằng chồng “ngon”, tiền kiếm đủ tiêu còn dư lâu lâu đi chơi một bận. Thậm chí khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến kéo sụp mí mắt, Dương vẫn còn kịp trấn an mình, không, mình chưa già, hôm nay không phải mình 28 tuổi.
Chỉ là, mình mới 14 tuổi lần thứ 2 mà thôi ^.^
Nắng vàng, biển xanh, và … không anh

Dương khoác ba lô vào khu lễ tân của Resort Rainbow check phòng. Cô có 4 ngày hưởng thụ ở khu resort đẹp nhất nhì miền Trung này, và viết loạt bài PR nơi đây. Anh Tân, trưởng ban biên tập đã vỗ đầu cô và bảo viết cho ngon nghẻ vào. Anh quý cô lắm lắm mới nhường suất này cho cô. Dương nhe răng cười he he giấu đi vẻ cảm động. Với cô, Tân không khác gì người anh thân thiết, đôi khi thậm chí xô bồ, nhưng thực tâm quý mến lẫn nhau.

Những ngày mới đi làm, được Tân phái đến những khu du lịch thế này, Dương bao giờ cũng sướng mê tơi rụng rời. Giờ cảm giác đó nhạt đi nhiều, nhưng bản tính thích du hí khiến cô mỗi lần xếp ba lô vẫn thấy vô cùng phấn chấn. Nhất là khi nghe Duyên và Lam cằn nhằn chúng nó đeo gông cùm vào cổ, không thể nào mò đi đâu được và đang ghen tị với cô đến phát khóc lên.

Cầm chìa khóa phòng, Dương đi về phòng mình. Đó là căn phòng rộng, nhìn ra biển, với những bức rèm trắng mềm mại như tơ. Ngoài ban công, có chiếc ghế trắng xinh xắn, cả một chiếc ô kiểu cách trên đầu. Dương nghĩ buổi sáng ngồi café đọc truyện ở đó thì phê phải biết. 

Tiếng điện thoại vang lên khiến Dương giật mình. Là Tân gọi.

“Alo, em đây sếp ơi”.

Tiếng Tân vọng đến bằng điệu cười khà khà quen thuộc.

“Đến nơi rồi hử? Sao, thấy ngon không”.

“Ngon”

“Anh đã bảo mà lị. Này, mang súng ống đầy đủ hả! Chụp đẹp vào. Anh dành cả trang bìa cho mày đấy!”

Dương vờ vịt nhăn nhó.

“Biết mà! Biết mà! Khổ lắm nói mãi”

“Không! Có cái này chưa nói. Nhớ làm một bài phỏng vấn với tay Hoàng Định, người làm ý tưởng và thiết kế khu này…”

Dương khựng lại, lăn tăn “Hở? Đấy là tay nào? Lão í ở đâu mọc ra ấy, em tiếp cận kiểu gì được”

Tân cười hề hề “Rồi, tí check mail là biết. Cứ đến lễ tân hỏi anh Định là ra ngay í mà. Thấy bảo tay này lúc nào cũng có một phòng đặc biệt ở RainBow mà!!!”.

Dương chép miệng “Rồi. Sếp gửi liền đi. Hix, tự dưng lại phát sinh thêm một bài…

“Thì lại phát sinh … nhuận bút nữa còn gì. Về đây anh bao trà bát bảo. Nhá!

Dương phụng phịu “Em thèm vào trà bát bảo 2 nghìn của anh”

Tiếng Tân cười phá lên “Trượt giá lên 3 nghìn lâu rồi Nấm ạ!” rồi điện thoại rơi cái tạch một cái.

Dương lẳng con Blackberry to bằng cục gạch, ngồi lọ mọ lôi máy tính ra. Cô biết tính Tân, vừa nói vừa làm, trong lúc buôn với cô thế nào cũng nhanh tay gửi mail rồi.

Dương mở máy, thấy có thư mới. Nhưng không phải của Tân.

Đó là địa chỉ của Long.

Long, người đã khiến cô đã hồn xiêu phách tán hai năm trước.

Sự xuất hiện đột ngột của bức mail khiến Dương thừ ra. Cô bất ngờ khi một bức mail cũng có thể khiến mình ngẩn ngơ đến vậy. Cô đã từng nhớ nửa năm trước, Duyên và Lam đã lôi “chuyện tình” sến như con hến của cô ra mà chọc ghẹo, và Dương thấy mình cũng hỉ hả cười như nó là chuyện của người nào đó ngoài hành tinh chứ không phải chuyện của mình. Chỉ có những đêm bất ngờ, trong giấc mơ, giữa màn pháo hoa rực rỡ, cô vẫn thấy gương mặt Long thoắt ẩn thoắt hiện, mới biết đôi khi tiềm thức dường như trung thực hơn cảm xúc của mình.
Dương gặp Long lần đầu vào năm Đà nẵng lần đầu tiên tổ chức Liên hoan quốc tế pháo hoa. Vì mê pháo hoa, mà Dương không quản lạy lục van xin Tân để anh cho cô được tham dự sự kiện này, thậm chí móc tiền túi ra chứ không thèm xin phí công tác.

Lần đó, trong một quán café kiểu cũ ở Đà nẵng, qua một người bạn cũng mới quen, Dương nhìn thấy Long lần đầu. Khi đó, Long không làm gì hơn việc nhìn thẳng Dương và nói “Anh tên Long”, rồi cầm điện thoại của Dương ở trên bàn, lặng lẽ gọi vào số của mình.

Thế thôi, và Dương đổ xiêu đổ vẹo. Cô từng lẩn mẩn đi khắp xó xỉnh Hà Nội để mua cho Long một chiếc zippo, lại cẩn trọng nhờ một nghệ nhân khắc lên đó hình một con rồng đang say ngủ, với niềm vui dịu dàng hình dung Long đốt thuốc trong những đêm mùa đông lạnh giá, ngửi mùi xăng thoang thoảng và nghĩ đến mình. Dương đã sống một quãng thời gian vừa hạnh phúc, vừa khổ sở. Duyên và Lam ngoạc miệng ra bảo cô bị bệnh tương tư thật rồi khi lúc nào cũng không ăn không uống, đầu óc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm thần phân liệt. Chúng nó cười lăn với cảnh Dương cầm đũa lẩy bẩy chán ngán không ăn, và bảo trông cụ bà 90 tuổi lúc sắp xuống lỗ cũng không run rẩy bắt chuồn chuồn như Dương. Dương mặc kệ, cô chìm đắm trong tình yêu xa xôi cách trở của mình.

30.4 năm đó, cô vào Đà nẵng với ý nghĩ tạo bất ngờ cho Long còn Long tạo bất ngờ với cô bằng việc lẳng lặng ra Hà Nội. Cuối cùng cả hai cùng choáng váng vì “bất ngờ” của đối phương, thật éo le hơn phim Hàn Quốc. Nhưng kịch bản mối tình của Dương thì lại quá nhàm chán với tình tiết cuối cùng khi Dương phát hiện ra Long đã có vợ từ lâu. Những ảo tưởng tình yêu vụt vỡ như bong bóng xà phòng. Cô lặng lẽ xóa mọi vết dấu về Long, nhưng lòng buồn không ngớt…

Dương lắc mạnh đầu như xua đi những ám ảnh của tình yêu xưa cũ, thở dài nhìn bức mail vẫn nằm im lìm khiêu khích. Cuối cùng, Dương mím môi, đóng cửa sổ máy tính.

Có 1 câu mà Dương đã đọc ở đâu đó “ta cứ lờ đi thì mọi việc đều ổn cả”. Dương chưa có can đảm xóa, càng không có can đảm mở. Thôi thì cứ lờ đi như chưa nhìn thấy bức mail vậy.

Cô bước ra ngoài hiên nhìn ra xa. Dải cát vàng óng ánh dưới ánh nắng ban trưa. Và biển xanh vô tận. Dương bất giác nuốt tiếng thở dài.

Ừ thì nắng vàng. Ừ thì biển xanh. Nhưng không anh. Không bao giờ có anh cả.

Chương 2: Sự xuất hiện của sơ mi đen 

Dương không có thói quen diện dàng khi ở Hà Nội, một nơi mà xác suất gặp người quen là cực lớn. Ở đấy cô lúc nào cũng quần bò, áo phông, giầy ba – ta mà chạy, lạch bà lạch bạch như một con vịt béo. Nhưng mỗi khi đến một vùng đất mới, nơi không ai biết cô, khả năng gặp người quen chỉ như cái lông trên mông một con lợn sề, thì cô cũng… xí xa xí xớn. Nghĩa là váy vó, nghĩa là bikini, áo lệch vai cộng vô số những cái mũ màu mè sặc sỡ mò lên từ đáy tủ. 

Được sinh động theo đúng ý mình, và chẳng gặp ai quen biết, thật là một cảm giác hưng phấn. 

Như buổi sáng nay, tỉnh dậy khi ánh nắng mặt trời lùa theo vị mặn muối biển rập rờn qua ô cửa, Dương vội vàng bật dậy. Vớ chiếc áo hai dây xé tua rua màu mè choe choét, cộng chiếc quần sooc ngắn củn, và đôi dép vải sọc xanh sọc đỏ, Dương nhìn mình trong gương và bật cười khanh khách. Xem chừng cái bộ đồ này sẽ dối được cho cô khá nhiều tuổi, nhìn cô cũng xì tin như ai. Đúng hơn là 1 gái già xì tin. Ầu zé! 

Cảm giác bỗng đầy năng lượng, Dương vác luôn chiếc ba lô đồ nghề, đi xuống sảnh, khu vực lễ tân. Kiếm một góc vắng, Dương đến dãy bàn dài đồ điểm tâm, lấy chút bánh mì thịt nguội. Vốn ghét kiểu café loảng toẹt ở mấy khách sạn, cô quay sang nhờ một nhân viên phục vụ để lấy riêng một tách café đậm. 

Phía sau lưng Dương , chợt cũng có giọng đàn ông vang lên. 

“Lấy thêm cho anh một tách nữa nhé!” 

Nụ cười của cô phục vụ sáng bừng lên. “Dạ, anh đợi một xíu ha”. 

Dương ngẩn ngơ nhìn nụ cười của cô con gái miền biển rồi quay lại sau lưng mình. Người vừa đưa ra yêu cầu giống cô, mặc sơ mi đen, đang chúi mũi vào một máy tính trên bàn. Dương thoáng nhăn mặt, cô rất ghét những người thiếu khoa học, vừa ăn sáng lại vừa làm việc… Nhưng cô cũng rất ghét bao đồng những chuyện chẳng liên quan đến mình, nên cô nhanh chóng quay lại, tấn công triệt để đĩa bánh mì.

Cô phục vụ bưng hai tách café đến, và chẳng theo nguyên tắc “lady first” cái con khỉ gì, cũng chẳng theo nguyên tắc ai gọi trước người í được, cô ta bê tách café đặt xuống trước mặt tay sơ mi áo đen, giọng ngọt ngào. 

“Anh cần gì nữa không”. 

Sơ mi đen nhẹ lắc đầu, hơi mỉm cười với cô gái như một lời cảm ơn rồi lại cúi xuống máy tính. Cô phục vụ vẻ như đã quen với thái độ đó, vẫn trìu mến nhìn anh ta hồi lâu như không nỡ rời đi, không hay mặt Dương đang nghệt ra vì đợi chờ. Cô đành đằng hắng. 

“Em ơi…” 

Cô phục vụ sực tỉnh vội vàng bê café tới, đặt trước mặt Dương với vẻ hối lỗi. Trong khi đó, gã sơ mi đen nghe tiếng tằng hắng cũng ngước lên. 

Trong thoáng giây bắt gặp, Dương nghĩ ở đâu có ánh mắt thờ ơ đến vậy. 

Nhưng mùi vì café nhanh chóng cắt những suy nghĩ của Dương . Cô bắt đầu nhấm nháp café và nhìn ra ngoài sảnh. 

Trời nắng rực rỡ. Một buổi chụp hình ngon lành của mình đây. 

Vác máy đi lang thang khắp khu resort, tìm chỗ đặt máy và góc chụp khiến Dương nhanh chóng tiêu tốn mấy lát bánh mì buổi sáng. Thực tế, hầu hết những khu Resort miền Trung có thiết kế na ná giống nhau, bởi địa hình ven biển các khu nhà nghỉ đều bám sát mép biển. Các tiện ích dịch vụ cũng không khác nhau là mấy. Tìm một nét đặc sắc, khác lạ của khu resort này, đúng là không đơn giản. 

Trên trang web của resort này, Dương cũng đã thấy nhiều bức ảnh kiểu pano lớn, hoành tráng của cả khu resort. Cô cũng thấy nó đẹp, lộng lẫy. Nhưng dường như phô trương quá và không có chiều sâu. Cho nên loạt ảnh này, cô ít chụp đại cảnh, mà chỉ chăm chú vài chi tiết nhỏ. Hình ảnh dây leo vươn bên thềm cửa sổ. những viên đá cuội tròn nhẵn bò dọc theo phòng tắm ngoài trời, mái tóc dài của cô gái Braxin xõa bên bờ vai lấm tấm tàn nhang, ngái ngủ trên chiếc ghế dài sau một buổi tắm nắng hay luống hoa dâm bụt chạy dọc một đường cong cong tạo hình như một trái tim… Lay hoay chỉnh chụp, lần mò hồi lâu, Dương cũng thấy rã rời. 

Mặt trời hun nóng bỏng cả má, Dương ngồi phệt xuống bãi cát mịn đã bắt đầu nóng rẫy, mở máy ra xem lại vài khuôn hình, môi thấp thoáng nụ cười hài lòng. Chợt một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua, Dương ngả vật người xuống cát, giơ chân lên, không nhìn ống kính, nhấn nút chụp liên tiếp vài kiểu. 

Bắp chân trần cát bám vào dinh dính, nhồn nhột, Dương bèn bật dậy, phủi quần áo. Xong xuôi, cô lôi máy ra nhìn lại và sững người. 

Trên màn hình, có một đôi chân xỏ ngón thon thả xoài trên bãi cát vàng óng ả. Xa xăm nơi tận cuối cùng khuôn hình, là một người đàn ông, mặc sơ mi đen khoanh tay cúi nhìn mũi giầy mình. Bố cục chặt và màu sắc sáng rỡ của bức ảnh khiến cô sau phút ngẩn ngơ thì vội vàng ngẩng lên tìm kiếm anh chàng “người mẫu” vừa vô tình bước lạc vào khuôn hình của cô. 

Nhưng bãi cát mênh mông, chỉ có một mình Dương đứng ngơ ngác giữa nắng vàng.

CÁC BẠN XEM THÊM: TRUYỆN TÌNH CẢM ONLINE

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC