-
Yêu nhầm chị họ chương 2
Truyện tình cảm việt nam: Yêu nhầm chị họ chương 2 >> Doc truyen truc tuyen - Chị xài dầu gội gì mà thơm vậy? - Trời, dầu gội với x...
-
Truyện cười: Vova học lớp 1
Vova học lớp 1 >>> Doc truyen hay nhat <<< Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện...
-
(không có tiêu đề)
Chương 1: Sinh nhật của Gái già >> ĐỌC TRUYỆN Một đêm nào đó. Một góc nào đó, ở Hà Nội, có cô gái vào ngày 28 tuổi đã đập tay cái ...
-
Truyện cười: Thương người.........
Thương người AD đi thi nữ sinh thanh lịch. Giám khảo hỏi: Em tự thấy mình có ưu điểm gì? AD: Dạ, em thấy em có lòng thương người... Giám k...
-
Truyện tình cảm 18: Xóm cave
Truyện tình cảm 18: Xóm cave >> Doc truyen moi nhat “Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe ...
-
SAY XỈN CỰC BỰA NHƯNG CÓ THẬT 100%
TRUYỆN HÀI LÚC SAY XỈN CỰC BỰA NHƯNG CÓ THẬT 100% Dưới đây là một số truyện hài hước cực bựa lúc say xỉn đã xảy ra trong cuộc sốn...
-
truyện tình cảm:Trúc mã không thanh mai -p2
Trúc mã không thanh mai -p2 Gió hiu hiu thổi, ngựa chạy thong dong, chim hót ríu rít, bánh xe lăn lục cục. “A, cuộc đời thật đẹp sa...
-
Gặp ác mộng
Truyện cười 18+ : Gặp ác mộng Hai anh em ngủ chung giường. Người em gặp ác mộng hét thất thanh và tỉnh dậy, người anh hỏi: - Có chuyệ...
-
Truyện tiểu thuyết: Mật thám Phong Vân - p1
chương 1: Trong một căn phòng, một cặp nam nữ chỉ quấn khăn tắm. Nhìn qua cũng biết sắp đến đoạn quan trọng. - Người đẹp, bắt đầu thôi ...
-
[Sách hay] Thịnh vượng tài chính tuổi 30
tuyen tap truyen cuoi vova và truyen cuoi vova moi nhat Thịnh Vượng Tài Chính Tuổi 30 – “Bản đồ kho báu” cho những ai muốn làm chủ cuộc ...
Đăng lúc 19:28 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm
--------------------------
--Lời tựa---
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
--------------------------
--Lời tựa---
“Mối
tình đầu như bước đi trên cát, rất nhẹ mà sâu”. Mỗi chúng ta ai cũng
có một mối tình đầu, dù hạnh phúc hay đau khổ, nụ cười hay nước mắt thì
chúng ta cũng hãnh diện vì chúng ta đã từng có nó và sống với nó
nhé..Nhớ khi xưa anh chở em, trên chiếc xe đạp cũ, áo ướt đẫm mồ hôi
những trưa hè. Nhớ khi xưa bao mộng mơ, trên chiếc xe đạp cũ, dưới cơn
mưa cùng nhau dắt qua cầu. Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâu. mối tình thơ,
thoáng như một giấc mơ. Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấy. cho lòng tôi,
nhớ thương hoài chẳng nguôi. Quay đều quay đều quay đều, mối tình ngày
xưa yêu dấu. Quay đều quay đều quay đều, nhớ hoài những vòng xe.
TÌNH KHÚC HOA DÃ QUỲ…
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Hôm
nay, tớ gặp cậu. Nhìn cậu khác so với tớ tưởng tượng quá. Tớ đã rất
muốn gặp cậu đấy cậu biết không? Cậu là người con trai đầu tiên đưa tớ
thoát khỏi cái vỏ bọc khép kín của riêng mình. Cậu cho tớ thấy rằng
không phải ai cũng bắt nạt tớ, tớ thích cậu lắm, thật sự rất thích.
Từ bé đến lớn tớ là đứa sống khép kín ít giao tiếp bạn bè, các bạn cùng trang lứa đều tránh xa và bắt nạt tớ.
- - Ê….chúng mày… Con này nó bị câm sao ý, từ nãy đến giờ tao giật tóc nó mà nó vẫn ngồi im. Thằng Trung nói oang oang trong lớp.
- - Mày
động vào con điên ấy làm gì? Tao ngồi gần nó mà cũng phát điên lên rồi
huống chi nói chuyện với nó. Con Linh tiếp lời thằng Trung bằng cái
giọng mỉa mai.
- - B..ôp..ốp..bốp…một cái tát tai rớt xuống mặt , rát rát và nóng hổi.
- - Mày dám coi thường lời nói của tao à con điên này.
- - Nó
ngước mắt nhìn , chỉ nhìn rồi lặng lẽ đi về chỗ ngồi của nó. Quen quá
rồi ngày nào chẳng như vậy, cái bọn này có ai coi nó là bạn đâu.
Mười
ba tuổi, cái tuổi mới lớn ấy tớ chưa từng cảm nhận được tình bạn, nụ
cười trẻ thơ cũng chưa một lần. Cuộc sống của tớ chỉ là hàng ngày cắp
sách tới trường thật vô vị. Đôi khi tớ tự hỏi sao bố mẹ bắt tớ đến
trường để làm gì, chán chết, chỉ để bọn nó có ng bắt nạt thôi. Lớp 8, tớ
có người bạn duy nhất là con Quắt cùng xóm, học khác trường. Nó là
người duy nhất để tớ có thể khoác mỗi khi buồn, nụ cười của thế nở ra mà
không chút muộn phiền.
Cuộc
sống của tớ thay đổi từ khi cậu xuất hiện, nhẹ nhàng mà sâu đậm như
chính con người cậu. Vào một chiều tháng 10, những ngày hoa Dã Quỳ nở
rộ. Trải dài khắp mọi ngõ ngách của mỗi con đường, leo lên cả các sường
núi đâu đâu chúng ta cũng thấy màu vàng chóe như những bông hoa mặt
trời. Tớ thích điều đó một nét đặc biệt của cao nguyên đầy nắng và gió
này.
- - Nhã ơi…!!! Có người gửi thư cho mày này.
- - Hả… ai thế…???
- - Anh trai tao đấy, nghe tao kể anh muốn làm bạn với mày.
Cầm
là thư con Quắt mới vừa đưa cảm giác thật kỳ lạ hồi hộp, tò mò, vui
sướng… Có nhười viết thư cho mình ư..? Lạ thế nhỉ? Mà viết cái gì không
biết tò mò quá. Mở vội lá thư những dòng chữ nho nhỏ, nét chữ của một
người con trai không đủ đẹp nhưng rất nắn nót.
- Chào Nhã…!!!
Lời đầu tiên cho tớ gửi lời chúc sức khỏe cậu, gia đình cậu, chúc cậu càng ngày càng vui vẻ, thành công và hạnh phúc.
Có lẽ cậu sẽ rất bất ngờ khi nhận được lá thư này. Tớ xin tự giớ thiệu tớ là Nguyễn Lê Minh Nhật…..
Gấp lá thư lại tớ vẫn thấy tim mình đập loạn xạ. Sao thế nhỉ? Hay do lần đầu tiên nhận được thư nên cảm giác như thế.
Một
năm..Một năm rồi cậu nhỉ? Một năm cho những bức thư qua lại. Hôm nay,
tớ được gặp cậu rồi, cậu quá khác so với tưởng tượng của tớ. Cậu cao lớn
quá, đi sau cậu tớ thấy an toàn tuyệt đối, giọng nói của cậu trầm ấn
nhẹ nhàng làm tớ yên tâm hơn nhiều. Tiếng cười của cậu làm tớ thấy lòng
mình thật bình yên, ngồi sau chiếc xe đạp cậu chở tớ trộm nghĩ giá như
cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy nhỉ?
Mùa
hoa năm nay nay thật đẹp, đẹp hơn những năm ngoài và những năm trước vì
tớ có cậu mùa Dã Quỳ của tớ. Sau này dù có nhiều chiếc xe đẹp hơn hiện
đại hơn nhưng với tơ hạnh phúc nhất là được ngồi sau cậu, được ngắm nụ
cười của cậu hòa vào với sắc hoa Dã Quỳ.
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Cuối
cùng cậu cũng chuyển ra trường tớ học rồi nhưng sao tớ không thấy thoải
mái lắm. Chẳng phải cậu chuyển vào trường tớ thì tớ sẽ có thời gian gặp
cậu nhiều hơn, nhìn cậu nhiều hơn vậy mà sao tớ lại thấy không thích.
Có phải vì cậu quá nổi trội, còn tớ quá lu mờ. Tớ sợ người ta sẽ cười
chê tớ với cậu, tớ sợ cậu sẽ không chơi với tớ nữa. Nhìn thấy cậu tớ
bỗng tránh mặt như người không quen.
- - Nhã…Nhã học lớp nào thế? Tớ học lớp 9A..
- - Tớ học lớp 9C.
- - Vậy à…thế thì gần nhau rồi…xíu tớ qua lớp cậu chơi…
Nhìn cậu cười tươi thật tươi, tớ cũng cười nhưng sao mặt tớ méo xẹo thế không biết.
- - Mày quen thằng đó à…con Hồng hỏi?
- - À…ừ..có biết sơ qua..
- - Thế
hả..? thằng đó hotboy của khối năm nay đấy…nghe nói chuyển từ trường Lê
Hồng Phong tới. Chu…choa..đẹp trai quá cơ…mày làm mối cho tao nhé. Giúp
tao kua thằng này, nhìn mà mê quá cơ.
- - Tao có quen biết gì đâu mà giúp mày. Tao chịu mày chơi với tụi con Linh, thằng Trung ấy nhờ tụi nó đi.
- - Xì….nói với đứa quạ đen như mày chỉ tổn phí công.
Nói rồi con Hồng quay đi cùng mấy đứa bạn nó. Còn lại một mình tớ nhìn
về phía cậu, xa xa cậu đang nói cười với nhóm bạn, nhìn cậu đẹp trai
quá.
Cứ
thế thời gian trôi qua tớ và cậu cùng một khối nhưng rất ít khi gặp
cũng không còn nói chuyện như ngày xưa nữa. Cậu vẫn giữ thói quen viết
thư cho tớ, vẫn quan tâm tớ bất cứ lúc nào. Câu nhờ Huy bạn thân cậu gửi
thư cho tớ, chính cậu và cả tớ không ai muốn mọi người biết mối quan hệ
này.
Tớ
tự ti vì tớ thua kém cậu và những người bạn bên cạnh cậu quá nhiều.
Ngược lại cậu luôn lo lắng cho tớ, sợ tớ không chịu nổi những cái nhìn
soi mói, chỉ trỏ, khinh miệt của bạn bè.
Cậu
luôn như thế như một người anh trai, một người bạn tốt sát vai bên tớ
mọi lúc mọi nơi. Hôm nào cũng thế tớ luôn là người lặng lẽ đi về khi
trường đã vắng tanh. Cậu từ đâu xuất hiện đi cùng tớ, nói chuyện với tớ
quan tâm tớ theo cách của riêng cậu. Tớ thấy cậu đặc biệt lắm, đặc biệt
hơn tất cả mọi người,hay từ bé đến giờ chỉ có cậu quan tâm đến tớ nên tớ
thấy thế nhỉ?
- - Nhã ơi…!!!...thằng Nhật nhờ tớ nhắn với cậu, hôm nay học xong nó chờ cậu ở cuối dãy phòng học nha.
- - Ừ…tớ biết rồi cảm ơn cậu nhé..
- - Không có gì đâu..thôi tớ đi đây..
Năm
tiết học hôm ấy sao dài thế, mãi không hết giờ. Tớ cứ chốc xem đồng
hồ,lát lại xem đồng hồ. Tùng..Tùng..Tùng…tiếng trống tan trường tớ rụt
rè đi qua cuối dãy phòng học khi mọi người đã về hết.
- - Quà cho cậu này…
- - Quà gì thế..?
- - Nhã quên hôm nay là sinh nhật cậu à.
- - Cảm ơn Nhật nha..sao cậu nhớ thế..hay nhỉ ..? tớ còn chẳng nhớ nữa..
- Ừ…bạn bè mà sao không nhớ được. Hôm nay tớ sẽ đưa cậu về, lâu quá rồi hai đức không đi về với nhau.
- Ừ. Lâu quá rồi…
- Tớ cứ tưởng chuyển ra ngoài này, sẽ được gặp cậu nhiều hơn, không ngờ mọi chuyện lại không như ý muốn.
Lúc
ấy, tớ đã rất muốn nói với cậu rằng tớ thích cậu, tớ thích cậu nhiều
lắm. Nhưng sao tớ lại im lặng, tớ sợ cậu từ chối, sợ mất đi cậu, mất đi
tình bạn từ cậu. Món quà của cậu tặng tớ ý nghĩa lắm một đôi thiên nga
bằng thủy tinh, món quá đầu tiên tớ được nhận trong cuộc đời tớ. Tớ đã
nghĩ cậu cũng thích tớ đấy, nhưng cậu không nói. Tớ cảm nhận được điều
đó khi nhìn vào mắt cậu. Cậu chọn cách quan tâm âm thầm tớ vì tớ mong
manh dễ vỡ như con thiên nga này.
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Hôm
nay tớ buồn lắm cậu biết không? Tớ đã khóc rất nhiều, rất rất nhiều. tớ
biết sẽ có ngày hôm nay nhưng sao tớ vẫn thấy buồn và hụt hẫng thế.
- - Nhã à…giới thiệu với cậu đây là Phương người yêu tớ.
- - Đây là bạn thân của anh phương ạ, chị ấy tên Nhã.
- - Em chào chị ạ..chị học lớp nào sao em không biết nhỉ? Em chưa thấy chị bao giờ.
- - À…chị học lớp 10A3..
- - Chị ấy trầm lắm không như anh và em đâu.
- - Thôi tớ đi trước, hôm nay tớ có việc.
Nhìn
bóng 2 người sánh bước bên nhau ra cổng trường tớ đứng đó như kẻ mất
hồn. Vậy là cậu cũng có người yêu mới rồi, tớ thấy hụt hẫng quá, như một
đứa trẻ mất đi chiếc kẹo nó thích nhất. Cô bé ấy xinh đẹp, tớ không thể
so sánh được. Cậu rất thương cô ấy nhìn vào mắt cậu tớ thấy được sự
khác biệt. Ánh mắt chưa bao giờ dành cho tớ.
Có
phải tớ đã quá nhút nhát khi không dám nói là tớ thích cậu không nhỉ?
Nhưng tớ chấp nhận vì tớ không muốn mất đi cậu, tớ sẽ giấu kín điều đó.
Vì tớ mà vì cả cậu Nhật ạ.
Buổi
chiều hôm nay gió quá, những con gió bấc thổi bay làn tóc rối của tớ,
làm tan nát những bông hoa Dã Quỳ cuối mùa. Đã 4 năm rồi năm nào vào mùa
Dã Quỳ cậu cũng sánh bước bên tớ. Vậy mà năm nay, chỉ còn mình tớ lặng
lẽ bước trên con đường quen thuộc mà thôi.
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Cậu
có chuyện buồn tớ muốn bước đến an ủi cậu, muốn nói với cậu tớ sẽ luôn
bên cậu. Dù cậu là ai, cậu như thế nào, thì với tớ cậu luôn là người bạn
tốt của tớ. Nhìn cậu bây giờ tớ thấy tớ vô dụng quá chẳng làm được gì
cho cậu cả. Chỉ biết nắm chặt tay cậu rồi nói mọi chuyện cũng sẽ qua
thôi.
- - Tớ với Phương chia tay rồi….
- - Buồn lắm phải không..?
- - Ừ…..buồn…
- - Sao cậu không giữ Phương lại…?
- - Không…Tớ không thể ích kỷ như thế..Du học là mơ ước của Phương bấy lâu nay, không thể để mất tương lai của cô ấy.
Lặng
im….Tớ không biết nói thấy thương cậu quá, thà mình tớ đau còn hơn nhìn
cậu như bây giờ. Chẳng phải tớ cũng từng muốn Phương biến mất để cậu
trở về bên tớ cơ mà. Nhưng sao lúc này tớ không thấy vui nhìn cậu tớ
buồn lắm một nỗi buồn vô hạn…
- - Nhã à….Chắc hết năm nay tờ về Hà Nội. Nhà tớ ở đấy, tớ phải về với bố mẹ tớ. Bố tớ cũng nói về đó rồi thi đại học ở đấy.
Câu nói của cậu như tiếng sét đánh ngang tai tớ, đất dưới chân tớ như đang rung lên, tớ đứng không vững nữa.
- - Sao thế…? Chẳng phải ở đây cũng rất tốt sao..? Cậu có bạn bè, có tớ, có Huy, có gia đình bác Bảy..
- - Nhưng
dù sao ngoài kia cũng là gia đình tớ, tớ phải về thôi. Mới cả tớ muốn
xa nơi này một thời gian, tớ không muốn lưu luyến nó nữa…
Mắt tớ nhòa đi, tớ không nghe thấy gì cả, tất cả thành một mớ bùng nhùng, tớ đã hét lên:
- - Còn
tớ thì sao…? Chẳng phải tớ, Huy, bé Quắt luôn bên cậu sao? Cậu đã bao
giời nghĩ cho tớ chưa? Nghĩ cho cảm xúc của tớ…Tớ thích cậu đấy cậu biết
không..? Tớ thích cậu ngay từ lần đầu gặp nhau, nhưng tớ không dám nói
với cậu. Vì tớ thấy tớ không xứng với cậu, giờ cậu đi rồi tớ biết phải
làm như thế nào…
- - Nhã…hãy
nghe tớ nói. Tớ xin lỗi, tớ biết hết, trước khi bé Phương đến tớ cũng
từng thích cậu. Nhưng tớ không muốn đánh đổi, tớ sợ mất đi tình bạn ấy.
Hãy cố gắng học, mạnh mẽ lên, cậu như thế này sao tớ yên tâm được. Cậu
làm được mà cố lên Nhã nhé.
Trong màn nước mắt tớ nhìn cậu, thật kỹ, thật lâu, cậu sẽ đi thật sao? Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều tồi tệ này.
Ngày tiễn cậu ra sân bay tớ không đi, mọi người đều đi tiễn cậu.
- - Nhã…sao giờ này còn nằm ở nhà, mọi người ra sân bay hết rồi.
- - Tao không đi mày đi một mình đi Quắt, nói với Nhật nhớ giữ gìn sức khỏe, học tập thật tốt.
- - Ừ….vậy thôi tao đi…phát nản cho mày..yêu chi cho khổ..
Mọi
người ai cũng đi tiễn cậu, tớ không đi, tớ không muốn chứng kiến cảnh
đó. Ở nhà nhìn đôi thiên nga mà cậu tặng tớ. Tớ sẽ nhớ cậu lắm cậu đi
rồi mang theo mối tình đầu chưa kịp nở, mang một trái tim vè nơi đất Hà
Thành. Sẽ mãi nhớ tớ nhé tớ sẽ mãi nhớ cậu Lê Phạm Minh Nhật.
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Cậu
à…!!! Hôm nay tớ viết những lời này để tạm biệt cậu nhé mối tình đầu
của tớ. Từ hôm cậu đi sau khi đọc xong lá thư cậu viết cho tớ, tớ đã cố
gắng rất nhiều. Tớ trân trọng cậu, trân trọng những lời nhắn nhủ của
cậu. Lá thư ấy đến bây giờ tớ vẫn giữ, nó theo tớ trong niềm vui, nỗi
buồn, nụ cười và nước mắt. Những lời nhắn nhủ trước khi đi xa của cậu.
Nhã à…!!!
Mai
tớ lên máy bay rồi, sẽ xa cậu rồi, ra ngoài đấy tớ sẽ nhớ cậu nhiều
lắm. Cậu hoàn toàn khác những người bạn của tớ, ở cậu tớ tìm thấy sự
bình dị, tớ thích cái nhút nhát của cậu, thích cả cái cách cậu luôn gọi
tớ Dã Quỳ..ơi..
Cậu
bước vào cuộc đời tớ nhẹ nhàng mà sâu, cậu yêu đuối, yêu đuối đến mức
tớ không nỡ làm cậu tổn thương. Hãy nghe tớ mạnh mẽ lên, tớ đi rồi cậu
sẽ buồn lắm, nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ quên cậu và mùa Dã
Quỳ năm ấy….
Lá
thư ấy tớ luôn mang theo bên mình suốt 2 năm nay rồi. Tớ thích cậu đến
bân giờ là 6 năm rồi cậu nhỉ? 6 năm cho một nỗi nhớ chất chồng, 6 năm
cho nước mắt và 6 năm cho tình đầu của tớ.
Kết
thúc tại đây cậu nhé..!!! Tớ sẽ không chờ cậu nữa đâu, không chờ nữa. ở
nơi xa ấy cậu sống thế nào? 2 năm nay từ khi cậu đi tớ không nhận được
bất cứa tin tức gì từ cậu. Chỉ có nỗi nhớ và kỉ niệm vẫn theo tớ trên
mỗi nẻo đường xưa cũ in hằn bóng hình cậu. Tớ có người yêu mới rồi cậu
ạ, một người không đẹp trai như cậu, không nhẹ nhàng và ấm áp như cậu
nhưng người ấy yêu tớ nhiều hơn cậu.
À…Quên
không nói cho cậu chuyện này tớ đã khác xưa rất nhiều đấy. Tớ có nhiều
bạn bè hơn rồi, cũng cười nhiều hơn nữa. Giờ cậu gặp tớ chắc cậu sẽ
không nhận ra nữa đâu, con bé nhút nhát ngày xưa đã không còn nữa. Tớ đã
sống rất tốt, sống cho cả cậu nữa... Bạn thân của tớ ạ.
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
Sau
gần 4 năm, hôm nay nhận được tin của cậu tớ vui lắm, tớ lại khóc nữa
rồi, khóc vì hạnh phúc. Sống ở cái đất Sài Gòn đất chật người đông này
thật ngột ngạt cậu ạ. Hà Nội có thế không cậu? Tớ thèm được ra Hà Nội để
hưởng cái không khí lạnh khi đất trời vào đông. Cậu từng nói khi Hà
Nội vào đông thì phố núi chỗ mình là mùa Dã Quỳ nở phải không nhỉ?
Giờ
cậu đã là sinh viên trường Đại Học Kiến Trúc Hà Nội, chúc mừng cậu nhé.
Cuối cùng thì hai chúng ta cũng bước vào ngưỡng cửa đại học rồi. Cậu
cũng đã có người yêu mới, một cô gái đất thủ đô phần hoa. Hạnh phúc cậu
nhé…! Dù ở bất kỳ nơi đâu tớ luôn chúc phúc cho cậu… Best friend của
tớ…
Nhật ký, Ngày….Tháng…Năm…..
4
năm xa nhà, không bao giờ tớ về đúng mùa Dã Quỳ nở. Năm nay thì khác Dã
Quỳ đẹp lắm cậu biết không? Giống như những bông hoa mặt trời trong tim
tớ, mãi mãi chói sáng và nở rộ. Cuối cùng cả hai chúng ta cũng tìm được
hạnh phúc của riêng mình, tớ vui vì điều đó. Có lẽ đây là kết thúc có
hậu nhất cho 1 tình bạn cậu nhỉ? Cảm ơn cậu đã đến bên tớ, dạy tớ cách
yêu thương yêu thương. Cậu đã cứu sống linh hồn tớ đấy cậu ạ. Nhờ có cậu
mà tớ có thể tự tin và kiêu hãnh như ngày hôm nay. Cảm ơn cậu đã cho tớ
biết thế nào là yêu thương, nhung nhớ, chờ đợi, hiểu được vị mặn của
nước mắt. Cậu mãi là người anh trai, best friend, mối tình đầu của tớ.
Nắng..nắng
lên rồi. Nắng vàng rực trải dài trên mỗi triền đồi mùa Dã Quỳ năm nay,
mùa Dã Quỳ năm ấy giống cậu sống mãi trong tớ...
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
Tìm kiếm : ...