-
Yêu nhầm chị họ chương 2
Truyện tình cảm việt nam: Yêu nhầm chị họ chương 2 >> Doc truyen truc tuyen - Chị xài dầu gội gì mà thơm vậy? - Trời, dầu gội với x...
-
Gặp ác mộng
Truyện cười 18+ : Gặp ác mộng Hai anh em ngủ chung giường. Người em gặp ác mộng hét thất thanh và tỉnh dậy, người anh hỏi: - Có chuyệ...
-
Quay ngược về tuổi 17 - chương 9
Truyện tình cảm - Quay ngược về tuổi 17 - chương 9 >> Đọc truyện mới nhất Editor: đỗ đỗ béo Tuy Khang Đóa Hinh từng làm b...
-
Truyện hài: TƯƠNG LAI CỦA VIỆT NAM VÀ TRUNG QUỐC PART 1
Hài vật vã Đọc truyện mới nhất Sau đây là bản tin thời sự 24h bởi đài rình mò ViệtNamMe Sau 1 thời gian Cộng hòa dân chủ nhân dân Trun...
-
Những câu chuyện tán gái hay - tập 8
Truyện tình cảm: Những câu chuyện tán gái hay - tập 8 Đọc truyện ngày...tháng...năm... Mình lớn rồi các bạn ạ.mình sẽ tự lập, mình s...
-
Tuyển tập truyện cười 18 hay
TIẾNG CÒI LẠ Đọc truyện hay nhất Cô bé mới lớn, hay thắc mắc đủ mọi chuyện trên đời. Một hôm ra bãi biển thấy một cậu bé trai cởi...
-
Truyện cười: Vova học lớp 1
Vova học lớp 1 >>> Doc truyen hay nhat <<< Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện...
-
Người mẹ vị thành niêm
Truyện tình cảm - Người mẹ vị thành niên - Trang 1 >> Đọc truyện trực tuyến Chương 1: Tổng tài hắc đạo Nước Mĩ, Ban đêm ở L...
-
Truyện cười: Chơi khó
Chơi khó Sau khi đãng trí dùng lộn xà bông bột gội đầu, một sinh viên vào hiệu cắt tóc, nói với thợ: - Này anh, tóc tôi chỉ còn có ba sợi...
-
Anh tan em rồi đó trang 8
Truyện teen - Anh tan em rồi đó trang 8 Đọc truyện mới - À mà quên không nhắc cô ! Ở căn phòng đó từng có 1 người đã tử tự vì tình đó !...
Đăng lúc 20:21 bởi Unknown
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p7
>> Doc truyen vui nhat <<
Lí Thi Mạn bóp bóp trán, trầm tư. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không thể có được chút khái niệm gì là như ẩn như hiện cả. Khó khăn rồi nha. Có lẽ là vì cô không được đào tạo chính quy, lại chỉ thiết kế cho vui thôi, chỉ thiết kế đồ nội y mặc ở phần trên, nên cũng khó mà đạt được mức yêu cầu cao.
Chẳng lẽ thật sự phải gọi Dung Chân lại đây mặc cho cô xem sao?
Nhưng mà Dung Chân hôm nay không rảnh. Nghe nói hôm nay vị quan chức cấp cao thay mặt ngài bộ trưởng đến thăm cô nhi viện, mà cô ấy là phát ngôn viên của viện nên xem ra cả ngày hôm nay sẽ phải bận rộn.
Dung Chân không rảnh, còn có thể tìm ai đây?
Lí Thi Mạn chậm rãi bước trong phòng, do dự mà. Chẳng lẽ cô thật sự phải mặc vào?
Cô không thể lãng phí thời gian, đối phương có thể sẽ không muốn chờ lâu như vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ? Cô vô lực ngã nằm ngửa ra giường.
Quên đi, mặc thì mặc, dù sao cũng chỉ mặc cho chính mình xem, người khác lại nhìn không tới. Nghĩ như vậy, Lí Thi Mạn không còn do dự, đứng lên, quyết định là chính mình sẽ đảm đương công việc của model.
Cô vừa mới mặc nội y tình thú ấy vào, còn chưa kịp đi đến trước gương, đột nhiên có người gõ cửa phòng, làm cho cô hoảng sợ, vội vàng nắm lấy quần áo đang để một bên lên.
"Tiểu thư, lão gia nói cô nên bắt đầu đi thôi." Là nữ phó quản gia.
Đi? Lí Thi Mạn sửng sốt, lập tức nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên tường. Trời ạ, thời gian sao lại trôi quá nhanh như vậy, hiện tại đã năm giờ rưỡi rồi! Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ hẹn đi xem mắt của mình là sáu giờ.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nên nữ phó quản gia lại gõ cửa. "Tiểu thư, cô không nghe thấy sao?"
Trong phòng, cô vội vàng cởi bộ nội y ra, nhưng lại phát hiện nó rất khó cởi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng là mặc vào rất đơn giản mà......
"Thi Mạn, còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lần này là cha của cô, làm cho Lí Thi Mạn càng hoảng sợ, thiếu chút nữa là kéo hỏng luôn cái nội y. Không được, nếu cứ cố gắng giật, khẳng định là sẽ đứt luôn, mà cô chỉ có một cái hàng mẫu này thôi, lại còn chưa nghĩ ra được cách sửa nữa. Xong đời rồi, tại sao lúc nãy cô lại không chú ý đến thời gian cơ chứ?
"Thi Mạn?"
"Cha, con nghe thấy rồi, chờ con một chút." Cô đang muốn từ từ mà cởi ra.
"Con ở trong phòng cả một ngày rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?" Lí Long Nguyên hoài nghi cô con gái có phải là đang cố ý đến muộn để cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình hay không đây. "Thi Mạn, không thể đợi được, con phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ đến muộn đấy." Bởi vì lần trước ông và Hạ gia hai bên cùng nhau hẹn đi ăn để đặt vấn đề, kết quả là Hạ Tuấn Bình không hề tới, cho nên lần này ông quyết định để cho con gái tự mình đi gặp đối tượng trước. Cho hai người trẻ tuổi này quen biết nhau trước, như vậy sẽ đỡ bị áp lực hơn.
"Con......"
"Thi Mạn, ra nhanh lên." Bình thường biết con gái trang điểm cũng rất khéo, nên ông tin chắc là không thể có cái chuyện cô ở lỳ trong phòng để sửa soạn trang điểm.
"Nhưng mà con......" Cô như thế này làm sao dám đi ra ngoài chứ!
"Thi Mạn, con mà không ra, là cha tức lên đấy."
Cô điên mất thôi! Cô biết cha đang nổi giận thật sự.
Thật là, tại sao lại không thể cởi ra chứ? Thôi mặc kệ, cứ đi trước rồi về tính sau.
Hết sức bối rối, cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo rộng thùng thình, mặc cùng với một chiếc váy nhiều màu sắc, soi lại gương, may mắn là tóc không có rối lắm, rồi tô son một cách thần tốc, sau đó ngay trước khi cha phát hoả, thì cô đã mở toang cửa phòng.
"Con đi ngay đây."
Cô cố hết sức bước đi bình thường, để sao cho mọi người không phát hiện ra mình là kẻ quái dị, định là sẽ đến nhà hàng, cùng đối phương nói chuyện một lúc rồi sẽ kiếm cớ ra về.
Lí Thi Mạn lái xe đến chỗ hẹn. Bởi vì cô quá lo nghĩ đến việc trên người mình đang mặc bộ nội y ấy, tinh thần bất ổn, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo mình kể từ lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Sắp đến đoạn hay rồi đây, hố hố!!! Bạn K.Bee bị hớn hớn hớn....
Hai mươi phút sau, Lí Thi Mạn đi tới gần chỗ hẹn, đỗ xe lại, kiểm tra lại quần áo, xác định rõ là không có gì khác lạ rồi mới xuống xe đi về phía nhà hàng.
Đi tới phía trước, cô thấy có chiếc xe thể thao Porsche đang dừng lại ở ven đường. Cô còn đang nghĩ rằng chủ nhân của chiếc xe này đúng là không hiểu luật giao thông, bởi vì nơi này là chỗ không thể đỗ xe, kết quả lại thấy người lái chiếc xe ấy mở cửa bước ra. Cô đứng há hốc mồm ngay tại chỗ.
Hạ Nhĩ Bình? Tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ?
Anh ta đang đi nhanh về phía cô, không là anh ta đặc biệt xuống xe chỉ để chào hỏi cô đấy chứ? Thấy anh ta đến gần, Lí Thi Mạn hô to, "Đứng lại, anh không đư ợc tiến lại đây, đừng quên tôi đã cảnh cáo trước, về sau hễ nhìn thấy tôi, anh phải cách xa mười mét......"
Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị anh ta bước nhanh đến bắt lấy tay mình. "Hạ Nhĩ Bình, anh định làm gì? Mau buông ra!"
Hạ Nhĩ Bình sắc mặt rất khó coi. "Phía sau có kẻ lù lù bám theo, thế mà cô không hề phát hiện sao?"
Có kẻ bám theo cô? Lí Thi Mạn kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy có một gã đàn ông hẳn là kẻ đang theo dõi cô, vừa mới quay ngoắt đầu nhìn sang chỗ khác, ra vẻ đang đợi ai đó.
Thật sự có kẻ bám theo cô? "Hắn tại sao lại muốn bám theo tôi?" Cô không ngờ mình lại bị theo dõi, mà rốt cuộc đối phương bám theo từ khi nào, tại sao cô lại không hề phát hiện?
"Nếu tôi không đoán sai, hắn hẳn là thủ hạ của người đã bị cô đánh thương đêm đó-Hào ca." Lí Thi Mạn còn tưởng rằng đêm đó bọn họ tìm không thấy mình rồi thôi, không ngờ tên Hào ca kia còn phái người lùng tìm cô. Nếu đã có kẻ theo dõi nàng như thế này, thì chứng tỏ Hào ca đã biết thân thế của cô rồi.
Tuy nhiên cái tên đi theo dõi kia vẫn chỉ bám theo ở xa chứ không tiến lại gần, thì rất có thể là hắn được Hào ca phái tới để nhằm vào Lí Thi Mạn, nhưng báo thù chỉ là phụ còn cái chính là muốn bắt cóc cô đem về!
Xem ra, anh không thể không giải quyết triệt để cái vấn đề này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến an nguy của cô. Thật không ngờ, anh chỉ chạy ra ngoài mua mấy thứ, thế mà lại bắt gặp cô đang bị người ta theo dõi.
Anh không biết là việc mình và Lí Thi Mạn "gặp nhau" trong tình cảnh này, có thể được coi là duyên phận hay không. Lần trước là cả hai cùng bị truy đuổi, mà lần này xem ra hẳn cũng sẽ rất thú vị đây.
Trong khi Hạ Nhĩ Bình trên mặt đang có chút cười thích thú, thì Lí Thi Mạn đừng nói là cười không nổi, phải nói là sợ chết khiếp mới đúng.
"Anh nói hắn là thủ hạ của Hào ca thật à?" Nỗi sợ giống như trong cái đêm bị một đám người đuổi theo kia lại nổi lên. "Tôi phải làm thế nào bây giờ?"
"Theo tôi lên xe." Hạ Nhĩ Bình nắm tay cô, đi về chiếc xe thể thao đỗ ven đường của anh.
"Đi đâu?"
"Đi giải quyết cho triệt để chuyện ân oán giữa cô với Hào ca."
Ngồi trên xe, Lí Thi Mạn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Anh muốn giải quyết thế nào?" Cô cảm thấy đôi tay nhỏ bé của mình đang run rẩy.
Thắt chặt dây an toàn, ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy ngay cặp mắt đen ấy, rồi cô chợt thấy anh nở nụ cười, một nụ cười rạng rỡ vừa bình tĩnh lại có nét ngạo nghễ tự tin, còn có chút gì đó giống như là dịu dàng, hơn nữa nhìn anh rất tuấn tú, làm cho cô nhất thời thấy choáng váng.
Hạ Nhĩ Bình đưa tay vuốt hai má cô, "Em yên tâm, anh sẽ không để cho có chuyện gì xảy ra với em."
Tuy rằng không biết anh muốn dẫn mình đi đâu để giải quyết vấn đề, và làm thế nào để giải quyết, nhưng giờ phút này, lời anh nói, không hiểu sao lại làm cho cô có cảm giác an tâm, cảm thấy anh nói được thì nhất định sẽ làm được.
"Thì ra, cô đang sợ hãi như thế, thảo nào mà không hề đẩy ra?"
"Cái gì?" Lí Thi Mạn đầu tiên không hề có phản ứng, lát sau mới phát hiện tay anh vẫn đang vuốt vuốt hai má mình, thậm chí còn véo véo xoa xoa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt đỏ lên, tức giận đẩy tay anh ra ngay lập tức. Mình vừa mới làm sao thế này? Tự nhiên còn cảm thấy anh ta thật tin cậy, hơn nữa rất tuấn tú nữa chứ!
"Cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần."
Anh ấy đang động viên tinh thần cô đấy ư? Lí Thi Mạn ngây ngốc nhìn anh.
"Ngồi cho vững nhá," Hạ Nhĩ Bình qua kính chiếu hậu phát hiện có chiếc xe đuổi đến, hẳn là sẽ không chỉ có một chiếc thôi đâu. "Chúng ta bắt đầu đua xe."
"Cái gì?"
Ầm ầm ầm! Ngay khi anh giẫm chân ga, chiếc Porsche thể thao màu đen giống như một con báo đen giữa đường phố, lao thẳng về phía trước.
Vừa nghe Hạ Nhĩ Bình nói muốn đua xe, Lí Thi Mạn còn tưởng rằng anh nói đùa, nhưng hiện tại, cô mới biết là nói thật. Hơn nữa cô cũng không thể không hoài nghi việc anh chính là một tay đua thứ thiệt, bởi anh có thể vô cùng nhanh gọn vượt lên hết các xe khác, hơn nữa chỗ nào rẽ chỗ nào ngoặt cũng đều rất thành thục lưu loát. Cô cũng biết lái xe, nhưng cũng biết rõ rằng cả đời này mình cũng không có khả năng lái xe với kỹ thuật siêu đẳng như anh được.
"Chúng ta sẽ đi đâu đây?"
"Rồi lát nữa sẽ biết."
Xem ra cô bây giờ cũng chỉ có thể đi theo anh. Lí Thi Mạn vừa nhìn vào kính chiếu hậu, kinh ngạc hô lên: "Có hai chiếc xe con đang đi theo chúng ta." Hạ Nhĩ Bình đã muốn đi thật nhanh, bọn họ lại có thể đuổi kịp?
"Cô vẫn nhìn thiếu một cái, là ba chiếc."
"Ba chiếc?" Thật sự có tới ba chiếc xe đuổi theo bọn họ sao? Cô định xoay người lại xem cho rõ ràng, lại bị Hạ Nhĩ Bình ở một bên ngăn trở.
"Ngồi xuống, không cần nhìn đâu."
"Nhưng ......"
"Chúng ta nhanh đến nơi đã."
Nguồn truyện hay: Doc truyen online
>> Doc truyen vui nhat <<
Lí Thi Mạn bóp bóp trán, trầm tư. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không thể có được chút khái niệm gì là như ẩn như hiện cả. Khó khăn rồi nha. Có lẽ là vì cô không được đào tạo chính quy, lại chỉ thiết kế cho vui thôi, chỉ thiết kế đồ nội y mặc ở phần trên, nên cũng khó mà đạt được mức yêu cầu cao.
Chẳng lẽ thật sự phải gọi Dung Chân lại đây mặc cho cô xem sao?
Nhưng mà Dung Chân hôm nay không rảnh. Nghe nói hôm nay vị quan chức cấp cao thay mặt ngài bộ trưởng đến thăm cô nhi viện, mà cô ấy là phát ngôn viên của viện nên xem ra cả ngày hôm nay sẽ phải bận rộn.
Dung Chân không rảnh, còn có thể tìm ai đây?
Lí Thi Mạn chậm rãi bước trong phòng, do dự mà. Chẳng lẽ cô thật sự phải mặc vào?
Cô không thể lãng phí thời gian, đối phương có thể sẽ không muốn chờ lâu như vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ? Cô vô lực ngã nằm ngửa ra giường.
Quên đi, mặc thì mặc, dù sao cũng chỉ mặc cho chính mình xem, người khác lại nhìn không tới. Nghĩ như vậy, Lí Thi Mạn không còn do dự, đứng lên, quyết định là chính mình sẽ đảm đương công việc của model.
Cô vừa mới mặc nội y tình thú ấy vào, còn chưa kịp đi đến trước gương, đột nhiên có người gõ cửa phòng, làm cho cô hoảng sợ, vội vàng nắm lấy quần áo đang để một bên lên.
"Tiểu thư, lão gia nói cô nên bắt đầu đi thôi." Là nữ phó quản gia.
Đi? Lí Thi Mạn sửng sốt, lập tức nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên tường. Trời ạ, thời gian sao lại trôi quá nhanh như vậy, hiện tại đã năm giờ rưỡi rồi! Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ hẹn đi xem mắt của mình là sáu giờ.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nên nữ phó quản gia lại gõ cửa. "Tiểu thư, cô không nghe thấy sao?"
----Truyen tinh cam hai ---
"Tôi, tôi nghe thấy rồi." Lí Thi Mạn kích động một hồi. "Chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay."Trong phòng, cô vội vàng cởi bộ nội y ra, nhưng lại phát hiện nó rất khó cởi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng là mặc vào rất đơn giản mà......
"Thi Mạn, còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lần này là cha của cô, làm cho Lí Thi Mạn càng hoảng sợ, thiếu chút nữa là kéo hỏng luôn cái nội y. Không được, nếu cứ cố gắng giật, khẳng định là sẽ đứt luôn, mà cô chỉ có một cái hàng mẫu này thôi, lại còn chưa nghĩ ra được cách sửa nữa. Xong đời rồi, tại sao lúc nãy cô lại không chú ý đến thời gian cơ chứ?
"Thi Mạn?"
"Cha, con nghe thấy rồi, chờ con một chút." Cô đang muốn từ từ mà cởi ra.
"Con ở trong phòng cả một ngày rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?" Lí Long Nguyên hoài nghi cô con gái có phải là đang cố ý đến muộn để cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình hay không đây. "Thi Mạn, không thể đợi được, con phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ đến muộn đấy." Bởi vì lần trước ông và Hạ gia hai bên cùng nhau hẹn đi ăn để đặt vấn đề, kết quả là Hạ Tuấn Bình không hề tới, cho nên lần này ông quyết định để cho con gái tự mình đi gặp đối tượng trước. Cho hai người trẻ tuổi này quen biết nhau trước, như vậy sẽ đỡ bị áp lực hơn.
"Con......"
"Thi Mạn, ra nhanh lên." Bình thường biết con gái trang điểm cũng rất khéo, nên ông tin chắc là không thể có cái chuyện cô ở lỳ trong phòng để sửa soạn trang điểm.
"Nhưng mà con......" Cô như thế này làm sao dám đi ra ngoài chứ!
"Thi Mạn, con mà không ra, là cha tức lên đấy."
Cô điên mất thôi! Cô biết cha đang nổi giận thật sự.
Thật là, tại sao lại không thể cởi ra chứ? Thôi mặc kệ, cứ đi trước rồi về tính sau.
Hết sức bối rối, cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo rộng thùng thình, mặc cùng với một chiếc váy nhiều màu sắc, soi lại gương, may mắn là tóc không có rối lắm, rồi tô son một cách thần tốc, sau đó ngay trước khi cha phát hoả, thì cô đã mở toang cửa phòng.
"Con đi ngay đây."
Cô cố hết sức bước đi bình thường, để sao cho mọi người không phát hiện ra mình là kẻ quái dị, định là sẽ đến nhà hàng, cùng đối phương nói chuyện một lúc rồi sẽ kiếm cớ ra về.
Lí Thi Mạn lái xe đến chỗ hẹn. Bởi vì cô quá lo nghĩ đến việc trên người mình đang mặc bộ nội y ấy, tinh thần bất ổn, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo mình kể từ lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Sắp đến đoạn hay rồi đây, hố hố!!! Bạn K.Bee bị hớn hớn hớn....
Hai mươi phút sau, Lí Thi Mạn đi tới gần chỗ hẹn, đỗ xe lại, kiểm tra lại quần áo, xác định rõ là không có gì khác lạ rồi mới xuống xe đi về phía nhà hàng.
Đi tới phía trước, cô thấy có chiếc xe thể thao Porsche đang dừng lại ở ven đường. Cô còn đang nghĩ rằng chủ nhân của chiếc xe này đúng là không hiểu luật giao thông, bởi vì nơi này là chỗ không thể đỗ xe, kết quả lại thấy người lái chiếc xe ấy mở cửa bước ra. Cô đứng há hốc mồm ngay tại chỗ.
Hạ Nhĩ Bình? Tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ?
Anh ta đang đi nhanh về phía cô, không là anh ta đặc biệt xuống xe chỉ để chào hỏi cô đấy chứ? Thấy anh ta đến gần, Lí Thi Mạn hô to, "Đứng lại, anh không đư ợc tiến lại đây, đừng quên tôi đã cảnh cáo trước, về sau hễ nhìn thấy tôi, anh phải cách xa mười mét......"
Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị anh ta bước nhanh đến bắt lấy tay mình. "Hạ Nhĩ Bình, anh định làm gì? Mau buông ra!"
Hạ Nhĩ Bình sắc mặt rất khó coi. "Phía sau có kẻ lù lù bám theo, thế mà cô không hề phát hiện sao?"
Có kẻ bám theo cô? Lí Thi Mạn kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy có một gã đàn ông hẳn là kẻ đang theo dõi cô, vừa mới quay ngoắt đầu nhìn sang chỗ khác, ra vẻ đang đợi ai đó.
Thật sự có kẻ bám theo cô? "Hắn tại sao lại muốn bám theo tôi?" Cô không ngờ mình lại bị theo dõi, mà rốt cuộc đối phương bám theo từ khi nào, tại sao cô lại không hề phát hiện?
"Nếu tôi không đoán sai, hắn hẳn là thủ hạ của người đã bị cô đánh thương đêm đó-Hào ca." Lí Thi Mạn còn tưởng rằng đêm đó bọn họ tìm không thấy mình rồi thôi, không ngờ tên Hào ca kia còn phái người lùng tìm cô. Nếu đã có kẻ theo dõi nàng như thế này, thì chứng tỏ Hào ca đã biết thân thế của cô rồi.
Tuy nhiên cái tên đi theo dõi kia vẫn chỉ bám theo ở xa chứ không tiến lại gần, thì rất có thể là hắn được Hào ca phái tới để nhằm vào Lí Thi Mạn, nhưng báo thù chỉ là phụ còn cái chính là muốn bắt cóc cô đem về!
Xem ra, anh không thể không giải quyết triệt để cái vấn đề này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến an nguy của cô. Thật không ngờ, anh chỉ chạy ra ngoài mua mấy thứ, thế mà lại bắt gặp cô đang bị người ta theo dõi.
Anh không biết là việc mình và Lí Thi Mạn "gặp nhau" trong tình cảnh này, có thể được coi là duyên phận hay không. Lần trước là cả hai cùng bị truy đuổi, mà lần này xem ra hẳn cũng sẽ rất thú vị đây.
Trong khi Hạ Nhĩ Bình trên mặt đang có chút cười thích thú, thì Lí Thi Mạn đừng nói là cười không nổi, phải nói là sợ chết khiếp mới đúng.
"Anh nói hắn là thủ hạ của Hào ca thật à?" Nỗi sợ giống như trong cái đêm bị một đám người đuổi theo kia lại nổi lên. "Tôi phải làm thế nào bây giờ?"
"Theo tôi lên xe." Hạ Nhĩ Bình nắm tay cô, đi về chiếc xe thể thao đỗ ven đường của anh.
"Đi đâu?"
"Đi giải quyết cho triệt để chuyện ân oán giữa cô với Hào ca."
Ngồi trên xe, Lí Thi Mạn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Anh muốn giải quyết thế nào?" Cô cảm thấy đôi tay nhỏ bé của mình đang run rẩy.
Thắt chặt dây an toàn, ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy ngay cặp mắt đen ấy, rồi cô chợt thấy anh nở nụ cười, một nụ cười rạng rỡ vừa bình tĩnh lại có nét ngạo nghễ tự tin, còn có chút gì đó giống như là dịu dàng, hơn nữa nhìn anh rất tuấn tú, làm cho cô nhất thời thấy choáng váng.
Hạ Nhĩ Bình đưa tay vuốt hai má cô, "Em yên tâm, anh sẽ không để cho có chuyện gì xảy ra với em."
Tuy rằng không biết anh muốn dẫn mình đi đâu để giải quyết vấn đề, và làm thế nào để giải quyết, nhưng giờ phút này, lời anh nói, không hiểu sao lại làm cho cô có cảm giác an tâm, cảm thấy anh nói được thì nhất định sẽ làm được.
"Thì ra, cô đang sợ hãi như thế, thảo nào mà không hề đẩy ra?"
"Cái gì?" Lí Thi Mạn đầu tiên không hề có phản ứng, lát sau mới phát hiện tay anh vẫn đang vuốt vuốt hai má mình, thậm chí còn véo véo xoa xoa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt đỏ lên, tức giận đẩy tay anh ra ngay lập tức. Mình vừa mới làm sao thế này? Tự nhiên còn cảm thấy anh ta thật tin cậy, hơn nữa rất tuấn tú nữa chứ!
"Cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần."
Anh ấy đang động viên tinh thần cô đấy ư? Lí Thi Mạn ngây ngốc nhìn anh.
"Ngồi cho vững nhá," Hạ Nhĩ Bình qua kính chiếu hậu phát hiện có chiếc xe đuổi đến, hẳn là sẽ không chỉ có một chiếc thôi đâu. "Chúng ta bắt đầu đua xe."
"Cái gì?"
Ầm ầm ầm! Ngay khi anh giẫm chân ga, chiếc Porsche thể thao màu đen giống như một con báo đen giữa đường phố, lao thẳng về phía trước.
Vừa nghe Hạ Nhĩ Bình nói muốn đua xe, Lí Thi Mạn còn tưởng rằng anh nói đùa, nhưng hiện tại, cô mới biết là nói thật. Hơn nữa cô cũng không thể không hoài nghi việc anh chính là một tay đua thứ thiệt, bởi anh có thể vô cùng nhanh gọn vượt lên hết các xe khác, hơn nữa chỗ nào rẽ chỗ nào ngoặt cũng đều rất thành thục lưu loát. Cô cũng biết lái xe, nhưng cũng biết rõ rằng cả đời này mình cũng không có khả năng lái xe với kỹ thuật siêu đẳng như anh được.
"Chúng ta sẽ đi đâu đây?"
"Rồi lát nữa sẽ biết."
Xem ra cô bây giờ cũng chỉ có thể đi theo anh. Lí Thi Mạn vừa nhìn vào kính chiếu hậu, kinh ngạc hô lên: "Có hai chiếc xe con đang đi theo chúng ta." Hạ Nhĩ Bình đã muốn đi thật nhanh, bọn họ lại có thể đuổi kịp?
"Cô vẫn nhìn thiếu một cái, là ba chiếc."
"Ba chiếc?" Thật sự có tới ba chiếc xe đuổi theo bọn họ sao? Cô định xoay người lại xem cho rõ ràng, lại bị Hạ Nhĩ Bình ở một bên ngăn trở.
"Ngồi xuống, không cần nhìn đâu."
"Nhưng ......"
"Chúng ta nhanh đến nơi đã."
Nguồn truyện hay: Doc truyen online
Tìm kiếm : ...